Đã 1 năm trôi qua kể từ ngày anh mất, tôi vẫn chưa tin đó là sự thật.
Vì mới hôm qua đây thôi …
--
Tôi và anh có 1 khoảng không gian riêng trên sân thượng vừa đủ để 1 cái bàn và 2 cái ghế. Mỗi lúc cần thư giãn, 2 anh em vẫn thường ra đấy ngồi nhâm nhi café, ban chuyện thời sự, chuyện cơ quan. Ngoài sân thượng, những chậu hoa anh mang về nào là sứ, hồng, hoa giấy, hoàng anh, cây nào cũng ra hoa, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cho chúng tôi những phút thư giãn tuyệt vời
Từ ngày anh ra đi, những chậu hoa như nhớ anh, chẳng cây nào chịu ra hoa, dây hoàng anh héo dần, cây bông giấy trơ trọi những cành khô khốc. Vẫn cái bàn cũ kỹ và 2 chiếc ghế ấy, nhưng giờ chỉ còn một ly café lẻ loi. Những giọt café đen sánh, đọng dưới đáy phin, ngập ngừng mãi như không muốn rơi.
Sắp đến ngày giỗ đầu của anh. Một mình ngồi uống café, nhìn ra sân thượng, chợt thấy những bông hoa đỏ thắm. Thì ra 2 chậu sứ lại bắt đầu trổ hoa.
--
Tôi viết nên khúc ca này để nhớ về Anh – một người Anh, một người bạn đã cùng tôi vui, buồn … trong 9 năm làm việc với nhau.
Tác giả: Phạm Tùng
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn