Những năm cuối thập niên 1970,
Nhà tôi trong 1 con hẻm nhỏ. Mỗi tối vẫn có 1 ông già bán bánh chưng, bánh giò đi ngang. Tối hôm đó, trời mưa nhè nhẹ. Nghe tiếng rao “bánh giò, bánh chưng đâây …”, từ trên gác, tôi vội chạy xuống định gọi mua 1 cái bánh, nhưng không kịp.
Xa xa, ở đầu con hẻm vắng tanh, dưới ánh đèn đường mờ ảo trong cơn mưa, chỉ có bóng ông già hai tay xách hai giỏ nặng chịch, có lẽ bánh ế còn đầy … Ông đứng ở ngã ba tần ngần không biết rẽ về đâu.
“Cơn mưa chiều phố nhỏ
Xót xa nhìn dáng em
Cơn mưa chiều vẫn đổ
Bóng em nhòa bóng đêm”
Câu thơ của nhà thơ Huỳnh Ngọc Sơn, làm tôi chợt nhớ tới hình ảnh ông già bán bánh chưng ngày xưa và đã phổ nên ca khúc Mưa chiều.
MƯA CHIỀU
Thơ : Huỳnh Ngọc Sơn
Nhạc : Phạm Tùng
Ca sĩ : Duy Linh
Mưa nghiêng chiều tháng Hạ
Ướt trũng lối đi về
Thương em ngày vất vả
Kiếm sống đời xa quê
Cưu mang tình phố thị
Sớm tối bước em về
Sương đêm và nắng dội
Lặn lội khắp nẻo đường
Đôi vai quàng gánh nặng
Ngõ vắng chỉ mình em
Cơn mưa chiều phố nhỏ
Xót xa nhìn dáng em
Quê hương ngày cách trở
Hôm sớm thân cò em
Cơn mưa chiều vẫn đổ
Bóng em nhòa bóng đêm
Tác giả: Phạm Tùng
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn