Sao hồi đó mình thương nhau quá vậy
đến mãi giờ còn ước giữ trên tay
mưa lại nhớ vòng ôm xưa nóng bỏng
lùa qua eo nhột nhạt suốt đêm chùng
rúc vào nhau nghe ấm áo che chung
rõ tiếng tim đang loạn nhịp sau lưng
từng tia thở mơn man luồn sau gáy
da râm ran chợt giấu má bừng bừng
mong đường dài, xin chớ ngừng, mưa nhé!
giận ghét mưa sao chẳng chịu nghe lời?
mưa chút nữa gần thêm nhau chút nữa
mưa tạnh mau mình sẽ mất mãi thôi
chưa bén mùi đã phải khóc chia phôi
tóc rấm rứt nuối hương ai tóc nhớ?
chiếc áo cuộn mùì. Tiếc. Đêm trăn trở
em nhớ người ngồi đếm giọt mưa rơi.