Khi nhìn thấy tờ giấy bạc có chữ ký của mình. Chị cả mới chợt nhớ đến 1 bài thơ của người em (chị ba của tôi - Ngân Liên) đã viết tặng chị khoảng năm 1974. Bài thơ rất dài, gần 2 trang giấy A4, từng chi tiết rất thực nói lên tình cảm thương yêu của người em đối với sự hy sinh của chị mình.
Gia đình nghèo, chỉ có Cha tôi là lao động chính, Mẹ tôi phải ở nhà để chăm sóc 7 đứa con. Chị cả Phạm Thị Bích, phải bỏ học nửa chừng để kiếm việc làm để phụ giúp Cha Mẹ nuôi 6 đứa em học hành đàng hoàng, cho bằng với người ta.
Nghèo quá chị không học đến nơi Mười bảy còn thơ đã ra đời Cũng may có quới nhân phò trợ Cũng cô bán thuốc chứ chẳng chơi … Nhớ thuở em đậu vào đệ thất Chị vẽ tương lai thật tuyệt vời Không ước xe hơi, lầu cao ngất Mà mơ cuộc sống được thảnh thơi ... Thơ Ngân Liên | |
Chị làm qua nhiều công việc, nhưng tôi vẫn nhớ nhiều nhất đến hình ảnh cô bán thuốc tây, Chị nhận sĩ rồi giao lẻ lại cho các mối hàng. Có những buổi tối, Chị mang hàng về nhà, mấy đứa em xúm xít chung quanh phụ Chị kiểm hàng để kịp sáng hôm sau đi giao cho khách.
Cứ mỗi lần tết đến, chúng tôi lại háo hức chờ Chị lãnh lương để dẫn các em đi mua sắm quần áo mới, và chờ tiền lì xì của Chị.
Các em của chị lần lượt vào đại học, đi làm rồi lấy vợ, lấy chồng. Còn chị, mãi tới năm 38 tuổi mới lập gia đình. Dù rất trễ nhưng cũng ấm êm, hạnh phúc. Chị có một cháu trai duy nhất, nay cũng đã tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định. Chồng chị, sĩ quan quân đội về hưu. Ngoài việc chăm sóc chồng con, thời gian còn lại, chị tham gia công tác từ thiện, cùng với nhóm tiểu thương chợ Bến Thành lo cho những gia đình nghèo vùng sâu vùng xa.
Thật lòng, tôi cũng không nhớ là đã có bài thơ viết về Chị như thế. Khi nhận bài thơ từ Chị với lời gởi gấm “Em phổ nhạc cho Chị nha”, tôi cũng không dám hứa trước. Nhưng khi đọc bài thơ, từng ký ức ngày thơ rõ rệt cứ lần lượt hiện về. Tuổi thơ của chúng tôi đã trải qua êm đềm, không nhọc nhằn như Chị. Giờ nhìn lại, Cha Mẹ đã qua đời, Chị đã gần 70, đứa em út cũng ngoài 50 tuổi.
Tôi đã phổ nhạc bài thơ 52 câu 7 chữ được viết gần 40 năm trước còn lại 14 câu. Bài thơ và ca khúc này dù dài hay ngắn cũng không thể nói lên hết được sự hy sinh thầm lặng của Chị, nhưng đó là tất cả tấm lòng của chúng tôi khi viết và nghĩ về Chị.
Mấy chị em đã khóc rất nhiều khi đọc lại “Bài thơ viết cho Chị’, và nghe ca khúc “Tình Chị”
Các em yêu chị nhiều lắm.
© Ghi rõ nguồn https://giaidieuhanhphuc.com khi đăng lại nội dung từ website này.